NHỚ MÃI  THỜI SINH VIÊN

 

                                                                      Kính tặng khoa Sinh

                                                                     Trường ĐHSP Hà Nội

                                                                      Tặng các bạn sinh viên phòng 104

                                                                      và các bạn lớp Sinh - K39 thân yêu!

 

Mười lăm năm rồi ta mới gặp lại nhau

Có còn nhớ không cô sinh viên thủa nào

Nhớ buổi đầu tiên nhập trường bao bỡ ngỡ

Cơm đĩa, giường tầng, nhà tắm, bể nước chung…

 

Những ngày đầu sao không khỏi nỗi nhớ nhung    

Nhớ bố mẹ, nhớ em, nhớ bao bạn cũ    

Có những đêm khi tất cả đã chìm trong giấc ngủ

Chợt cuối phòng có cô bạn thút thít gọi “Mẹ ơi!”

 

Những ngày đầu sao không khỏi chơi vơi    

Cuộc sống tự lập với bao khó khăn vất vả

Tất cả cũng quen dần theo nhịp chân hối hả

Thư viện, giảng đường, phòng thí nghiệm, bếp ăn…

 

Và có cả những nỗi niềm trăn trở băn khoăn

Nửa muốn chuyển trường cho gần quê hương, gần bố mẹ    

Nhưng tâm trạng ấy đã không còn khi trong ngày lễ

20/11: tràn ngập căn phòng  rực rỡ một rừng hoa!

 

Tất cả đều trào dâng một tình cảm thiết tha

Với mái trường và khoa Sinh ta đã chọn

Yêu biết mấy những ô vườn thí nghiệm

Cùng thầy cô hướng dẫn cách gieo mạ, tra ngô…

 

Buồn cười ghê, mấy cô bạn thành phố lơ ngơ

Lần đầu tiên bước xuống ruộng chỉ lo đỉa cắn

Nhưng họ vẫn luôn là những cô sinh viên giản dị

Tinh tế, dịu dàng mà cũng rất tài hoa…

 

Nhớ những trận giao hữu bóng đá liên trường

Tiếng hò reo, tiếng vỗ tay nguýt nguẩy

Các cầu thủ Giao thông, Bách khoa, Xây dựng

Bỗng líu ríu chân trước sự cổ vũ của nữ khán giả sân nhà…

 

Quên sao được những chiều dạo bước  ở Tam Đảo nơi xa

Có Đỉnh Dùng Dình hoàng hôn buông cùng Thác Bạc      

Nhớ rừng Cúc Phương, nhớ Ao Vua thơ mộng

Nhớ Chùa Thầy, nhớ nhà thờ Phát Diệm uy nghiêm lộng lẫy

 

Nhớ buổi đầu tiên ngượng ngùng đứng trên bục giảng

Một chút ngại ngần trước những đôi mắt thơ ngây

Của những học trò tuổi chẳng kém ta là mấy

Rất nghịch ngợm nhưng tình cảm cũng thật lắng sâu…

 

Nhớ kí túc xá những chiều đổ cơn mưa

Điện mất, gạo không, tối đành nhai mì tôm sống

Ấy vậy mà tiếng hát vẫn ngân lên bay bổng

Rộn rã tiếng cười, thoáng da diết bản Romance…

 

Nhớ những chiều thứ bảy theo bạn về thăm quê

Cùng đạp xe trên những con đường đất đỏ

Để vơi đi nỗi buồn xa bố mẹ

Mới thấy dạt dào sự gắn bó sẻ chia…

 

Bốn năm học rồi cũng đã trôi mau

Phút chia tay sao ngậm ngùi lưu luyến

Dù sau đây mỗi người đi mỗi ngả

Mãi nhớ về giảng đường sư phạm, kí túc xá ngày xưa…

 

Kỉ niệm mười lăm năm ngày gặp lại – Mùa thu 2008

                                                          Người viết: Bành Hải Anh

                                                         (Công tác tại trường THPT C Phủ Lý-Hà Nam)

 

 


Source: 
25-11-2021
Tags